Friday, March 8, 2019

MY SPY-PILOT LIFE - The Long-term agent team: The Secret War


To command the clandestine VNAF squadron that would penetrate the North, William Colby sought out a flamboyant pilot with a thin Clark Gable mustache and a penchant for black flight suits. Though only thirty years old, already he was a Lt Colonel and commanded Saigon’s Tan Son Nhut Air Base and seemed willing to fly anything, anywhere-but did that include piloting unmarked C.47 deep into North Vietnam, Colby asked?
The pilot smiled and said “When do we start?” The gutsy flyer eventually wound head his country’s Air Force and go on to be South Vietnam’s president-Nguyen Cao Ky (Permanent Government don’t worry about dignity of the leadership, because South Vietnam eventually be dissolved later on, according the ‘Axiom-1’) Ky recruited his best pilots, included myself, but months of training would precede their first operational flight. To help them, the CIA brought in National Chinese instructor pilots with hundreds of missions over mainland China very similar to what Ky’s crewmembers would fly-100 feet above the treetops, at night, under 30 percent moonlight.
CIA air experts at Takhli, Thailand, were tasked to help Colby plan the North Vietnam aerial penetrations; he couldn’t have found a more capable group. Colonel Harry Aderholt, likely the most experienced special operations officer in the Air Force, had just finished the CIA’s Tibet airlift, where unmarked C.130s had penetrated Chinese-occupied Tibet to parachute supplies and guerrillas to the pro-Dalai Lama resistance. On loan to the CIA for secret projects since the Korea War, Aderholt’s Thailand based organization had just been redirected to support the CIA’s expanding guerrilla force in Laos, using Air America planes, when the infiltration analysis job was assigned.
Assisting Aderholt was probably the CIA’s finest aerial infiltration planner, USAF Major Larry-Ropka, Studious, intense, a perfectionist, Ropka had planned all the Tibet flights, and if not one plane was lost, it was largely because he applied his whole being to such a task.
With 90 percent of the North’s population arrayed along its coastal lowlands and Red river Valley, Major Ropka could see that any approach from the Tonkin Gulf-the ‘front-door’-was certain to be met by MIG and antiaircraft gun. Therefore, he planned aerial infiltration routes through the less-populated mountainous border with Laos- the ‘back-door’- where terrain masking and electronic confusion were most effective.
To improve the ‘back-door’, Ropka had Air America planes in Laos climb to 5.000 feet, where they would appear on North Vietnamese radar, fly a ‘back-door’ approach, then descend to low level, below radar, and turn back to Thailand. After dozens of false alarms, the North’s air defense network would stop alerting fighters and antiaircraft units, and wouldn’t be able to distinguish between Ropka’ feints and the real infiltration flights, which were soon to begin.
The first airdropped group, Team “Atlas”, never came up on its appointed frequency; the plane that delivered them disappeared. Colonel Ky personally flew the next airdrop mission, inserting Team “Castor” deep in North Vietnam. Three months later Hanoi held a much-publicized trial for three Atlas survivors. Then Team Castor went off the air, and CIA handlers realized Team Dido and Echo were under enemy control, so they were played as “doubles”. The last team parachuted into North Vietnam in 1961, Team “Tarzan”, was presumed captured.
Recently U.2 pilot, Captain Power was shot down and captured on the Communist territories. Despite such losses, at least Colby now had an infrastructure for conducting his secret war that he could improve and build upon. But something beyond Colby’s control unexpectedly came into play. Two months after Agent Ares paddled ashore; another CIA component of George Bush’s class, expedition landed half a world away, in a debacle forever to be known by the name of its locale, The Bay of Pigs. The catastrophic failure of the Cuban-exile landing so embarrassed President Kennedy that he appointed General Maxwell Taylor Commission concluded the Cuba project had escalated beyond a size manageable by the CIA. It recommended a worldwide review of other CIA enterprises to learn if any had grown beyond intelligence operations and if so, switched them to military control. That action had been seriously hurt by the adverse tendency of Skull and WIB members.
Some chronicle’s accounts have tied George H.W. Bush to support work in the CIA’s 1961 Bay of the Pigs invasion. Recently, if any vice president in US history could fairly be known as “the secret-arms-deal vice president”, he would be the one. George H.W. Bush, Zapata offshore drilling Company, formed in the 1950-the firm is said to have scouted for the CIA in pre-Bay of Pigs surveillance of Cuba. Zapata Offshore organized a subsidiary to carry out Kuwait’s first deep sea oil drilling in 1961. Here analysis has to rely on implication and common sense. Adamson, Loftus, The Nation magazine, and the U.S journalism effort named Project Censored all posited some direct George H W Bush – CIA connection emerging between 1954 and 1963. Zapata provided commercial supplies for one of Dulles’ most notorious operations: the Bay of Pigs invasion which will be the main target of Kennedy based on seized under the Trading with the Enemy Act. The government acted against, seized the assets of many companies related against the alien property custodian under 1941, December of Trading with the Enemy Act such as Zapata de Mexico, Zapata International, Sea-cat Zapata, and Zapata Overseas. Why they want make money by exploitation of oil? Seven decades ago Hitler would like to exploit by “Synthetic-Fuel” for guaranteed national question on to reduce the dependence on foreign oil. Hydrogen fuel cell technology truly becomes a viable alternative.
William Colby’s growing secret war fit the commission’s criteria perfectly; during the summer of 1962 the CIA agreed to transfer these Southeast Asian programs to the military in 18 months, dubbing it Operation Switch-back. But on the very day scheduled for Switchback-1/Nov/1963- South Vietnamese President Ngo Dinh Diem was assassinated. Then three weeks later, President Kennedy was assassinated as well; further delaying the transfer. The military had yet to create a unit to absorb the CIA programs.
After two presidents’ assassinations (Kennedy and Diem), under OPLAN-34A, issued on December 15, 1963, McNamara having instruction, intended to send only a symbolic message, limiting targets to “those that provide maximum pressure with minimum risk”. However, despite McNamara’s insistence that OPLAN-34A missions commence on February 1, 1964, it wasn’t until 24 January that “Military-Assistance-Command, Vietnam (MACV), finally organized the covert unit to take over the CIA programs; soon it would be the largest clandestine military unit since World War II OSS. Commanded by an Army colonel, it would include elements of all services, from Army Green- Berets and Navy SEAL to USAF Air Commandos, operating as SOG, the Special Operation Group, and a descriptive label that made a mockery of security. A few months later the unit was renamed, yet its acronym remained SOG, only now, SOG stood for Studies and Observations Group, a supposed gathering of quiet analysts devoted to academic study.
The Studies and Observations Group was neither subordinate to MACV nor its new commander, as General William Westmoreland; it answered directly to the Joint Chiefs of Staff (JCS) in the Pentagon, often with White House-level input, Skull and Bones encircled in controlled around J.F Kennedy. Only five non- SOG officers in Saigon were even briefed on its top-secret doings: Westmoreland, his chief of staff, his intelligence officer (J-2), the Seventh Air Force commander, and the commander of US Naval Forces, Vietnam.
SOG’ charter authorized operations from South Vietnam and Thailand into Laos, Cambodia and North Vietnam, with contingency planning for northern Burma and China’s Kwangsi, Kwangtung and Yunnan Provinces, plus Hainan Island. Officially SOG would answer solely to an office in the Pentagon’s high-status E-Ring called SACSA, (the Special Assistant for Counterinsurgency and Special Activities) a two-star general whose small staff responded only to the Joint-Chiefs’ operations officer (J-3), with unprecedented direct access to the Chairman of the Joint-Chiefs. Any money SOG needed would be buried in the Navy’s annuals budget.
Heading SOG’ secret war and bearing the title Chief SOG was a WWII paratroop officer who’d come into Special Forces in the 1950s, Colonel Clyde Russell. A veteran of combat parachute jumps in France and Holland with the 82nd Airborne Division then commanded the Europe-based 10th Special Forces Group, then the 7th Special Forces Group at Fort Bragg, North Carolina. With OPLAN-34A allowing no time for contemplation, Col Russell’s Saigon staff fell back on the tried and true and structured SOG like the old OSS, into air and maritime sections because these are the ways agents are transported- plus a psychological operations section similar to the OSS Morale Operations Division.
The CIA offered Col Russell the agency’s unique logistic channels for exotic hardware, such as suppressed weapons and wiretap devices, via the agency’s top-secret Far-East logistics base at Camp Chinen, Okinawa. Nearby was another office created by Operation Switchback, CISO, or the Counter Insurgency Support Office, which provided specialized logistics aid to SOG and Special-Forces.
0Another CIA contribution was a clandestine C-123 transport squadron from Taiwan, flown by Nationalist Chinese pilots; known as the First Flight Detachment, these four SOG airplanes bore removable U.S insignia and formerly had flown with Nationalist China’s top-secret 34th Squadron, which had been penetrating mainland China for more than a decade, inserting and supplying agents and dropping CIA sensors. The 34th Squadron U.2s had flown over China since 1960, spying on the Lop-Nor nuclear test site and Kansu missile range. First Flight’s C-123s had proved a tough target for SAM and MIG, penetrating the mainland two hundred times.
“First Flight” evolved from the Civil Air Transport Service (CATS) a CIA airline founded in 1949 to evacuate Chiang Kai-Shek’s followers to Taiwan. In 1954 CATS by C-119 supplied encircled French paratroopers at Dien Bien Phu, and then in 1958 supported a coup attempt against Indonesian strongman Sukarno. CATS thin cover side became Nationalist China’s 34th Squadron.
In addition to the covert Chinese squadron, the CIA turned over its three-year-old long-term agent program, which by 1964 had airdropped 22 teams into North Vietnam. Of these only 4 teams: Bell, Remus, Easy and Tourbillon- plus the singleton Ares-remained intact. Meanwhile, the agents to be inserted were being instructed at Camp Long Thanh, 20 miles east of Saigon, where Green Berets and CIA officers taught them intelligence and sabotage techniques, rough-terrain parachuting, weapons handling, Morse code and survival-skills to sustain them for years in North Vietnam. As a SOG officer coldly confides “most trainees were not capable of going
Any where and we had to get rid of them; at the same time, we couldn’t turn them loose in South Vietnam because they’d been briefed and was briefed again on operations in North Vietnam”. The solution was to do with them exactly what they had been trained and paid to do: ’parachute into North Vietnam’
The six-man Team Remus parachuted in April 16, 1962, near Dien Bien Phu to ‘establish a base area from which intelligence collection activities could be launched’. It was together ‘enemy military, political, and economic information; located supply drop zones and safe areas for possible infiltration of additional agents; collect available documents; and recruit sub sources and support personnel’. In 1964, Remus reported that it had sabotaged a couple of bridges, McNamara was elated. W Colby recalled that the Secretary of Defense “was just as excited as a baby” over such reports.” I remember him thinking this was a big deal, like that’s going to change the course of the war”. Because it was believed to be successful, Remus was reinforced five times. With the 1966 change in the agents’ mission, the team began to make excuses about why it had provided so little useful information. In 1967, SOG ordered the team to ex-filtrate two agents. They claimed it was too dangerous.
Intelligence collection by observation and exploitation of locally recruited sub sources, nothing remarkable was ever reported, according to SOG documents. Nevertheless, Team Easy was reinforced four times with a total of 23 men. When alerted that some of the team members were for exhilarated, Easy “went off the air” and stopped all radio communications.

       Team Eagle was inserted near the border with China on June 27, 1964. Its mission was to conduct sabotage operations on North Vietnam Routes 1 and 4, the Mui-Nam-Quan rail line and the Mai-Pha Air Base. There was no evidence that Team Eagle ever carried out any of these operations. It was also supposed to produce intelligence reports on these targets. According to a SOG assessment,” The information received was of little or no value”. In 1966, Eagle was tasked with the road watch mission. The result, according to SOG, were the same “The mission was not completed”. In 1968, the team was instructed to move south for exhilarated. Eagle reported it was not able to get itself in position to be exhilarated. Contact with the team stopped shortly thereafter
The final team considered operational in late 1967 was Team Red Dragon. Inserted on September 21, 1967, this seven-man team was located in Northern Province of Lao-Cay and Yen-Bai (Hoang-Lien-Son). These provinces were situated in Red River Valley along the Chinese-North VN border. Major rail, road, and water routes ran through these provinces. Team Red Dragon was to conduct sabotage and intelligence missions. According to the documents, it was largely unproductive and its security status was a matter of question since its initial radio contact. Apparently, there was a serious disagreement over whether the team had been captured and forced to work for the North Vietnamese as a double agent:” U.S personnel were convinced the Team was under Hanoi control, while the South VN counterpart case officer felt otherwise, ”Contact was maintained in 1968, but Red Dragon went off the air in 1969”
In May, June and July/1964, they were airdropped as Teams Boone, Buffalo, Lotus and Scorpion. All were captured. The few quality agents-in-training reinforced the in-place, Teams Remus and Toubillon.. SOG began recruiting fresh agents for a 21 week training program at Camp Long Thanh. It would be a slow start.

         After President Kennedy’ assassination, according the secret orders, many U.S military build up increase in intensity, magnitude; Impatience was driving the program, Bone-man McNamara had called for the first OPLAN-34A raid by February 1, 1964, incredibly, just seven days after SOG’ founding. Such insistence instigated perhaps the strangest episode of Vietnam’s cover war. Each proposed OPLAN-34-A operation had to weave its way between Defense, State and the White House for approval due the conflict was still between government administrations (Kennedy and Johnson) and Harriman, with each stop liable to change, restrict or delay SOG plans. Colonel Russell found this “a tremendous operational handicap” and complained that, “By the time we got it back, we were out of implementation time and the restraints were too many and too frequent because the president wasn’t policymaker”
OPLAN-34A perplexed Russell, because deniable attacks on objectives having little military value did not make sense. ”I don’t feel that the objectives of OPLAN-34A were clearly spelled out”. Colonel Russell later explained” So we didn’t know exactly what we were trying to do”. But this was not his only problems and so all generals as well. The secret agreement with China and Soviet wasn’t military and industry targets that are not the objectives because their personnel in there.
After President Diem’ assassination, strange chaotic-event take place, a certain evening of summer 1964, suddenly U.S helicopters flew to pick-up all U.S advisors in three Camps: Buon Ho, Buon Mega, and Boun Sapa to Ba Me Thuoc, highland province for the so called ‘urgent-meeting’ and typically during that night all Vietnamese officers were killed by highland minority (Rhade-Montagnard) After that massacre, the tribe Rhade’s soldiers were equipped with Carbine M.2 (automatic-firing-weapon) for their self-controlled, while ARVN troops were still equipped M.1. I was angry about having sacrificed my youth, professional flight operation to the traitor of U.S Special Forces from this Project-Delta. I was so frustrated
(However after four decades, by chance I found-out by discovering in the internet: authors Walter Isaacson and Evan Thomas, “The Wise-Men” Six Friends and the World They Made, book published in 1986 coinciding the death of the last Wiseman W A .Harriman, a leader among Six-Friends and the world they made at July 26, 1986, and his deputy Prescott Bush (death in 1972) Finally, by way of conclusion, I will just state my conviction that the war in Vietnam was a just war created by these Six Friends for their conspiracy in the Old ‘Eurasian Great Game’ And now resumed by George H W Bush for the New Game)
To support OPLAN-34A’s hit-and-run coastal attacks, the CIA had replaced its old junks with 88-foot high-speed Norwegian Nasty-class PT boats, bringing in former Norwegian skippers to help SOG SEAL instruct the new Vietnamese crews. Developed for 47-knot runs from Norway’s fjords to nip at passing Russian ships, the Nasty PTF (Patrol Type, Fast) were light, heavily armed and bat-out-of-hell fast, the naval cigarette boats of the 1960s. Accustomed to tiny runabouts and junks, however, our Vietnamese simply couldn’t master the Nasty boat at a tricky high speed maneuvers.
Within SOG’ Naval Advisory Detachment- a dozen SEAL from Boat-Support-Unit-One at Coronado, California; and five Marine Force Recon men-were plenty of eager volunteers to crew the Nasty for raiding the North, but political deniability absolutely precluded using Americans; indeed, throughout the war no SEAL ever would be allowed north of the 17th Parallel.

            But, a SOG staff officer shrewdly observed, the Norwegians weren’t Americans. However, any Caucasian at the throttles of a covert boat in Asian waters flew in the face of plausible denial; How could a Norwegian possibly explain his attacking the coast of North Vietnam? But in the rush to get the raids under way the absurd became the acceptable; thus, due to impatience, SOG’ first covert attacks on North Vietnam would be led by Norwegians.
On the night of February 16, 1964, three Norwegian-piloted Nasty attempted to land Vietnamese frogmen to demolish a bridge, but heavy coastal fire drove them away, aborting the mission. A few nights later another swimmer demolition was attempted, but it, too, failed, with eight Sea-Commando swimmers lost (with my speculation, these are serious allegations U.S counterespionage in advance warning, because this concurrency scam)
By early summer the swashbuckling Scandinavian skippers began displaying a tad too much joie de vivre for their sedate SOG superiors. As one warned, “They were getting in trouble in Da-nang, so there were definite fears in Washington circles that the whole program would be blown, because these people were getting involved with Vietnamese girls and the police in Da-nang”. With new urgency, Vietnamese boat crews were prepared to take over from the Scandinavians, but not before the latter got in a final few licks.
By July, SOG’ Nasty and Vietnamese Sea Commandos had demolished five targets in North Vietnam, followed by two hit-and-run, over-the beach attacks on 9 and 25 July. On 30 July, SOG launched its biggest bombardment ever, employing five PT’ Nasty against radar sites so far north, they were closer to Haiphong than to Danang, an action SOG headquarters praised as “well executed and highly successful, with secondary explosions”
Two days later, when word came that North Vietnamese PT boats had attacked the U.S destroyer Maddox?, in what became known as the “Tonkin Gulf incident”. Although he made no reference to the SOG raids, of which he was informed, President Lyndon Johnson warned Hanoi that another high-seas attack would have dire consequences, and ordered the destroyer Turner Joy to reinforce the Maddox.
I will discuss the ‘Axiom-2’ “The U.S had no legitimate reason to be involved in Vietnamese affairs”, in the dominant interpretation of the U.S-Vietnam War that was produced by the Triumvirate, composing William A Harriman, Prescott Bush, and Robert A Lovett; and introduced to teachers at most schools and universities as the basis for explaining the war, subsequently taken up by the antiwar movement during the late 1960s.
So, Tonkin Gulf Incident was the good-reason for the U.S troop invasion and retaliation on Vietnam soil.
Although Hanoi still denied it had a single soldier in Laos, by October 1965 its security, engineer and logistics troops there numbered at least 30,000 not to mention an additional 4500 men passing through each month on their way to South Vietnam. About two hundred truckloads of supplies rolled down the Harriman’s Super Highway, parallel with its P.O.L pipe-lines (Ho Chi Minh Trail named by Western-countries with specific political purpose, in contrast Hanoi named it Route 559) monthly, and by the fall of 1965 the Air Force crews already knew Hanoi had spun its 900-miles road system the length of Laos, all the way to South Vietnam’s Central Highlands. On 2 October 1965, I flown on the treetops along Ho Chi Minh Trail, from Tchepone to Target D-1, only about 20 miles northwest of Kham Duc, and Master Sergeant Donald-Duncan hanging in the door side took the pictures; meanwhile RF-101 Woodo, and U-2 fresh photos disclosed new roads in Laos, while other aerial photos snapshots by H.34 showed new truck traffic.
SOG’ capabilities in North Vietnam had been expanding apace with the rest of the war. By 1966, SOG’ Nationalist Chinese aviators of the First Flight Detachment were penetrating North Vietnam’s night sky almost monthly. In addition to parachuting supplies and reinforcements to the five established agent teams, First Flight had inserted another three teams. Even the H.34 Queen-Bees got into the act, in November 1965, when they landed Team Romeo in the southern panhandle, near Mu-Gia Pass. The four new agent teams plus the five surviving ex-CIA teams- Bell, Easy, Remus, Tourbillon, and the singleton, Ares- gave SOG nine teams and 112 agents in the enemy’s heartland.
SOG had reinforced all the old CIA teams except Ares, with some so expanded that they were almost small platoons. SOG was planning to reinforce Ares by sea, the same way that I wrote on infiltration by sea; as he’d been infiltrated nearly five years earlier, but using high-speed Nasty boats. During the three years the CIA managed the agent team program, 18 of 23 teams were lost, mostly upon landing; by contrast, excluding the malingerers SOG purposely dumped into North Vietnam in the spring of 1964, SOG had lost not just one team, although a few individual team members had been lost in parachute accidents or clashed with NVA patrols. It was an impressive turnaround.
SOG sought authority to establish a resistance movement in North Vietnam and combine it with a SAFE areas program.(SAFE was the acronym for Selected Areas For Evasion) The program evolved from a Strategic Air Command plan to recover nuclear bomber crews from remote regions of the Soviet Union, in turn an idea not without precedent. During WW II, the American OSS and British Special Operations Executive (SOE), working with Tito’s guerrillas, maintained enclaves deep in Nazi-occupied Yugoslavia for bailouts and emergency landings. Likewise, during the Korean War, the CIA had guerrilla bands on many offshore islands where crippled airplanes could ditch and fliers could bail out. Actually, SOG wanted similar SAFE areas west and north of Hanoi, where pilots could bail out and receive medical aid, food and protection, then be retrieved by helicopters from Laos; when properly armed and supported by tactical air for rescue.

KQ Trung Tá Trương Văn Vinh 

Wednesday, November 28, 2018

CÁI LƯỠI TÔ TẦN, CON RỒNG SÂP BẪY: Cuộc gặp giữa Kissinger và Tập Cận Bình

1972 Kissinger & Nixon có hứa với Mao Trạch Đông: "Cái gì của Caesar phải trả về cho Caesar" nên TCB mới nói với TT Obama, HS + TS là thuộc quyền sở hửu cổ đại của TQ. Cựu Ngoại trưởng Henry Kissinger được mời đến Bắc Kinh vào giữa tháng 11 này để cho Trung Nam Hải lời khuyên vẽ đường cho Hưu chạy, khi ông đã 95 tuổi.
Nhà ngoại giao "huyền thoại" này là nhân vật chủ chốt trong tiến trình bình thường hóa quan hệ Mỹ - Trung, thực hiện chuyến công du bí mật đến Trung Quốc năm 1971 để dọn đường cho Tổng thống Richard Nixon đến thăm vào năm sau.
Cựu Ngoại trưởng Mỹ Henry Kissinger hôm 8/11/2018 tại Đại lễ đường Nhân dân ở Bắc Kinh. - Ông Tập muốn giải quyết các vấn đề với Mỹ thông qua đối thoại, nhưng với điều kiện Washington phải tôn trọng con đường phát triển và lợi ích của Trung Quốc; Nhưng ngặt nổi Trump chĩ là sĩ quan trực thứ 45 phải thi hành theo SOP / CheckList của secrets of the Tomb mệnh lệnh tư Ngôi Mổ Huyền Bí.
Báo Bưu điện Hoa Nam buổi sáng (SCMP) dẫn lời nhà lãnh đạo Trung Quốc: "Đôi khi vẫn có những tiếng nói tiêu cực từ nội bộ Mỹ nhằm vào Trung Quốc, điều này rất đáng quan ngại. Trung Quốc cam kết hợp tác với Mỹ để tránh xung đột, tôn trọng lẫn nhau để hai bên cùng có lợi.
Người viết đã có nhiều bài viết trước nhờ căn cứ trên lộ trình Eurasia-1 mà viết trước sau 2 thế chiến giải quyết tại chiến trường, giờ giải quyết bằng THƯƠNG TRƯỜNG vui hơn. Thế nên căng thẳng giữa Mỹ và Trung Quốc, đặc biệt trong lĩnh vực thương mại, có xu hướng leo thang gần đây khi chính quyền của Tổng thống Mỹ Donald Trump liên tục áp thuế lên hàng nhập khẩu từ Trung Quốc và cáo buộc Bắc Kinh có các động thái chiếm công nghệ của Mỹ.
Việc hai chiến hạm Mỹ đi qua khu vực nhạy cảm với Trung Quốc khiến hai bên có nguy cơ leo thang căng thẳng sau một loạt mâu thuẫn là khiêu khích, cũng như nhắc lại Hạm đội 7 đã vào eo biển Đài Loan để ngăn ngừa Mao sẳn trớn làm ẩu chiếm luôn ĐL. Ðã đến lúc Chú Sam phải ra mặt là tay giang hồ tứ chiến để giựt nợ gián tiếp qua THƯƠNG TRƯỜNG. Ai đặt tên South China Sea chú Sam không "ke", Biển là của Bà Trời cho là của chung chớ không phải là ao nhà của TQ. Luật giang hồ mạnh được yếu thua nên 9 nút hay 3 tây gì cũng không bằng 3 chú Sam với 3 khẩu rouleau Cowboy Texas quay tích trên ngón tay.
Lịch-sử loài người đã biểu diễn cho Hoa-Kỳ cũng như chúng ta thấy rõ những lực lượng khuynh đảo của thế-giới thường chỉ xuất phát tại hai lục địa lớn nầy, cho nên tại sao Harriman/Kennan phải thiết kế sách lược "Âu-Á-Sự-1" (1920-2020) là mục tiêu chiến lược toàn cầu.
Do đó Hoa-kỳ phải tìm mọi biện pháp để cách nào không cho một lực-lượng quân sự khuynh đảo nào xuất hiện tại đây. Ðó là lý do Hoa Kỳ phải triệt tiêu ngôi vị khống-chế của TQ tại Biển Ðông, vì không thể có 2 mặt trời đều mọc cùng một lúc tại Biển Ðông! Vả lại nơi đây là nguồn lợi cốt lỏi đem lại hàng năm 5000 ti dollar chưa kẻ giếng dầu-khí bỏ xa Kuwait mà dân nước nầy có đời sống dễ thở ... tại sao VN lại không, Hoa Kỳ sẽ thế thiên hành đạo chờ Logo sẽ xuất hiện 2023. (ghi dấu người lính chiến Mỹ rút khỏi VN sau 50 năm (1973-2023)
Muốn được như vậy, Hoa-kỳ cần cấp bách làm sao tạo được thế quân bình tương-quan lực lượng bền vững thông qua giữa hai bán cầu, lục địa Âu-Á và Tây Bán-Cầu mà còn tương-quan giữa các nước lớn nhỏ với nhau, qua học thuyết “Quân bình Lực-lượng”. Điều nầy vay mượn từ chiến lược gia người Đức Otto Von Bismark (1815-1898) được chiến lược gia W.A. Harriman áp dụng từ sau Đệ II thế chiến tại Âu-Châu và Đông-Á bằng sách lược “Eurasian Great Game”đã đưa đến kết quả là hai vùng nầy được hưởng dưới cái dù che của Hoa-kỳ lâu dài để phát triển trong hòa bình và thịnh vượng nhưng khốn nạn thay trong đó không có Việt-Nam, như chúng ta đã nhận thấy tình trạng đau thương trong quá khứ, (Vì ở Ðức Mỹ để lại 300.000 quân và Triều Tiên 50.000 quân, còn Việt Nam rút về hết quân để dựng lên một chế độ toàn trị siêu Mafia trong 50 năm (không phải là Cộng Sản theo định nghĩa về bản chất) đễ đi ăn cướp tài sản của dân recycling thành ngàn tỹ dollar mà thuê mướn 60% hải lực Mỹ có mặt ở BĐ.
Tháng 7/2010 điểm mốc bà Hillary đặt chân vào Hà Nội, đánh dấu ngày tàn của chế độ ăn cướp Mafia. Mỹ đã chuẩn bị tịch thâu tài sản bọn ăn cướp nầy như Macos, Trần Thủy Biền, Nguyễn Tấn Dũng ….và lần nầy càn quét toàn bộ đảng cướp Đô + Đất không trừ một ai vi phai đổi khẩu vị không chơi cá nhân mà chơi tập thẻ vui hơn trong khi lừa họ vào trong không gian chữi bới xéo hàm vì bởi cộng sản # quốc gia.
Điều quan trọng là Hoa-kỳ phải tự kềm hãm tham vọng của bất cứ một Cường-quốc bá chủ nào, như đã vấp ngã tại các nước ở Tây Bán-Cầu trong hội nghị kinh tế vừa qua mà Vị T.Thống Venezuela đã cùng các nước chống đối quyết liệt. Vì vấn đề quân bình lực lượng tại vùng Đông-Á đòi hỏi một sự chia sẻ trách nhiệm giữa Hoa-kỳ, Trung-Quốc và cả Nhật-Bản nữa; Hoa-Kỳ phải chứng minh cho Trung-Quốc thấy là cho dù có thể nhanh chóng trở thành một Cường-quốc khu vực với đà phát triển hiện nay, Trung-Quốc cũng không thể một sớm một chiều trở thành một đại cường cũng như Hoa-kỳ đã phải trải qua bao chông gai mới trở nên siêu cường. Và cho Trung-Quốc biết đà phát triển kinh tế không thể nào liên tục mãi; Ngoài ra chi phí quốc phòng gia tăng ngân sách một cách quá bình thường như vậy, thường sẽ kéo theo cuộc chạy đua vũ trang, vừa nguy hiểm vừa có hại cho sức phát triển đang lên.
TRUMP SẼ ĐIỀU CHỈNH "ĐƯỜNG LỐI HÀNH ĐỘNG" CỦA SKULL & BONES 322.
Trước hết, Hoa-kỳ có thể cùng với Nhật-Bản, Ấn-Độ và các nước khác tay trong tay vận dụng một chính sách đối ngoại thích hợp để giúp Trung-Quốc hội nhập vào cộng đồng thế-giới xứng đáng vai trò một Cường-quốc như ai. Vì rằng Trung-Quốc và Hoa-kỳ đều có nhu cầu, trách nhiệm tránh đụng độ lẫn nhau; Vì tương lai của thế kỷ 21 phụ thuộc vào câu hỏi liệu Hoa-kỳ và Trung-Quốc có thành công trong việc nương nhau để cùng tồn tại hay không! Hoa-kỳ cũng cần giải thích cho Trung-Quốc biết rằng: Đài-Loan không phải là vấn đề hoàn toàn có tính cách nội bộ của Hoa-lục. Xử dụng võ lực để thống nhất Đài-Loan sẽ dẫn đến nhiều hậu quả nguy hại và một trong những sự nguy hiểm đó là sự rút ra của các nhà đầu tư Quốc-tế khỏi lục địa Trung-Hoa là một sự thiệt thòi đáng kể, vì Trung quốc ngoan-cố ương ngạnh nên Hoa kỳ dần dần rút đầu tư ra khỏi nước để chuyển qua chỗ con Ó Con đang lớn mạnh là Việt Nam như đóa hoa đang nở nhụy. Viet Nam đang là một nền kinh tế có mức độ tăng trưởng khá cao trong vùng thời gian qua thể hiện bằng Logo thứ 3. Trong bối cảnh hậu khủng hoảng kinh tế trên thế giới, song liệu Việt Nam cần tới Mỹ hơn hay là cường quốc kinh tế hàng đầu này phải cần tới Việt Nam hơn tại Đông Nam Á? Sau khi cho rằng Tổng thống Mỹ đã ít nhiều tỏ ra 'mềm mỏng' trước các cường quốc như Nga và Trung Quốc, đặc biệt trên địa hạt dân chủ và nhân quyền, phó chủ biên quốc tế của tờ New York Magazine nhận định, chính sách này không nhất quán ở nơi khác, đặc biệt với Việt Nam. "Việt Nam vẫn là một nước nhỏ và yếu, dù đây là một đối tác mới của Mỹ cả về kinh tế và chiến lược; Với thu nhập quốc nội tăng chừng 7% vào quý trước, vốn làm cho nước này trở thành một trong các nền kinh tế nóng nhất ở châu Á, theo lộ trình cũa Mỹ..." Và nếu Hà Nội từ chối, và đây là lý do thứ ba cần chú ý, thì Washington có rất nhiều các đối tác tiềm năng khác đang thỉnh cầu xin ở khu vực này của thế giới. Dĩ nhiên VN bỏ mất cơ hội bằng vàng "Nhưng mặc dù cách cải cách kinh tế của Hà Nội, Việt Nam vẫn còn là một thể chế khá độc tài, thậm chí tổ chức Human Right Watch còn gọi đây là một trong những quốc gia có sự đàn áp sâu sắc nhất ở châu Á." Sau khi ghi nhận tăng trưởng kinh tế ở Việt Nam trong thời gian gần đây đã tạo cho các nhà sản xuất Mỹ cơ hội hưởng giá nhân lực lao động thấp trong so sánh với mức giá lao động của Trung Quốc đang nhanh chóng tăng giá, tác giả bài báo trên The Atlantic nhận xét: "Nhưng đối phó với Việt Nam thì dễ hơn. Mỹ có đủ sức để ép CON TIN VN mạnh hơn trên các giá trị cơ bản của tự do chẳng hạn, bằng cách hướng cho các hợp tác làm cho Việt Nam phải nhẹ tay hơn, vì lý do đơn giản là Việt Nam cần Mỹ hơn là Washington cần Hà Nội rất nhiều."
Điều kiện làm bạn: Cựu tổng thống Mỹ, Bill Clinton, tới thăm Việt Nam. Chúng ta có thể lý giải trước hết rằng trong khi kinh tế Việt Nam đang "nóng và tăng trưởng" thì nền độ lớn của nền kinh tế "vẫn còn nhỏ nhoi" với quy mô còn thấp hơn một nửa so với Thái Lan. Lý do tiếp theo là do Việt Nam "là quốc gia đặc biệt bị đe dọa bởi hành vi ngày một hiếu chiến của Trung Quốc, nhất là với các tuyên bố đòi mà VN đã lỡ phóng lao phải chủ quyền với lãnh hải tranh chấp ở Biển Đông theo lao."
"Điều này có nghĩa là Việt Nam đang rất muốn có bạn bè mới tại thời điểm hiện nay và có thể chịu 'ngậm đắng nuốt cay' chấp nhận một số điều kiện của TQ nếu như không có cơ hội nào khác," như cái mưu đồ của Mỹ đã có trước trong lộ trình hậu chiến về phần mềm. Làm bạn với Hoa Kỳ có nghĩa là ĐCS phải tuân theo một số quy tắc cơ bản. Mà đầu tiên là quý vị trong ĐCS phải chấm dứt bắt nạt công dân của mình "Và nếu Hà Nội từ chối, và đây là lý do thứ ba cần chú ý, thì Washington có rất nhiều các đối tác tiềm năng khác ở khu vực này nhu Thai Lan Indonesia … chẳng hạn."
Chúng ta nhận định chính quyền của Tổng thống Obama quan tâm tới việc gây dựng các liên minh trong khu vực châu Á vào thời điểm hiện nay là để "cân bằng trước một Bắc Kinh ngày một gia tăng sức nặng của nó trên trường quốc tế."
Và chúng ta cũng cho rằng với toàn bộ những lý do trên, cưu Ngoại trưởng Mỹ, bà Hillary Clinton hoàn toàn có đủ tự tin để chuyển một thông điệp như sau tới Hà Nội, trong thời điểm hiện nay:
"Quý vị muốn có bạn phải không? Rất tuyệt vời, Chúng tôi rất vui nhận quý vị làm bạn; Thế nhưng làm bạn với Hoa Kỳ có nghĩa là quý vị phải tuân theo một số quy tắc cơ bản mà đầu tiên là quý vị phải chấm dứt bắt nạt các công dân của mình."
Bằng như, một sự gia tăng ảnh hưởng chính trị của Trung-Quốc trong vùng sẽ không hại gì cho sách lược đối ngoại của Hoa-kỳ; Cụ thể như việc Trung-Quốc yểm trợ Pakistan là một việc tốt vì làm như vậy sẽ loại bỏ những tham vọng của Ấn-Độ nhầm thu phục nước nầy. Sự lớn mạnh của Trung-Quốc thật ra rất cần thiết cho quyền lợi của Hoa-kỳ và thế giới vì cả hai nước có khá nhiều chương trình để cần tới nhau, tôi nghĩ Hoa-kỳ nên xây dựng Trung-Quốc thành một đồng minh chiến lược giống hệt như vai trò của các nước Tây-Âu trong thời kỳ cuộc chiến tranh lạnh.
Nhìn về Nhật-Bản, từ lâu Hoa-kỳ đã để cho họ hiểu rằng: một nước Nhật-Bản dân chủ và thịnh vượng luôn luôn là một đồng minh cần thiết của Hoa-kỳ trong việc chia xẻ trách nhiệm quản lý những công việc chung của thế-giới. Đứng trên một góc nhìn thực tế, chúng ta nên chủ trương rằng: “trong bối cảnh Thế-giới ngày nay, nếu có những trung tâm sức mạnh khác cùng tồn tại, thì một số vấn đề nan giải của Thế-giới sẽ dễ được giải quyết hơn như sư lan tràn vũ khí nguyên tử, siêu kỹ thuật, từng người ôm bom tự sát, từng Toán ôm mìn tự sát, rồi có ngày nguyên một nước tự nguyện tự sát, rồi vấn đề chống khủng-bố, nhân mãn, thiếu thức ăn, bệnh truyền nhiễm ghê gớm hủy diệt loài người, nạn ma túy và theo dỏi, kiểm soát sự nóng dần cũa bầu khí quyển và môi trường sống… Thử hỏi biết bao vấn đề đặt ra cho nhân loại, cho nên Trung-Quốc không dại gì mà gây chiến với Hoa-kỳ vào lúc nầy. Còn nghĩ về chuyện tương lai thì Trung-Quốc cũng không nên quên rằng nhân loại đã bỏ lại phía sau sự chém giết tràn ngập xác người của thời Trung-Cổ và đang cố tìm cách sống chung hòa bình để phát triển tự tồn. Lịch-sử của nhân loại đang sang trang.
Thế kỷ 21 là thế kỷ của hợp tác tích cực để phát triển chứ không còn là thời kỳ của các ý thức hệ đối đầu ngu-xuẩn vô nghĩa lý; qua đó, viễn ảnh của chiến tranh trên điểm nóng Thái-Bình-Dương như Mao Trạch Ðông đã tiên đoán chỉ có thể coi như một huyền thoại không thể có vì quá xa rời thực tế… theo như tôi nghĩ?
Vậy nên vấn đề cần đặt ra không phải là lo Trung-Quốc lớn mạnh mà nên hỏi Trung-Quốc sẽ dùng sức mạnh của mình như thế nào…? Kết luận, đều cốt lõi là chính sách đối ngoại nào làm cho sức mạnh của Trung-Quốc biến thành một sức mạnh phục vụ hoà bình thế-giới là một chính sách đối ngoại tuyệt hảo của chính khách Hoa-kỳ, nhưng chắc chắn không phải là chính khách George H.W.Bush, và Dick Cheney; vì còn sống mà đã có tham vọng đặt tên HKMH George H W Bush, George Bush International Airport, trong khi phi trường National Airport đỏi ra thành Reagan Airport sau khi ông mất. Vì các ông nầy chỉ biết đến quyền lợi cá biệt Phe-nhóm về dầu hỏa và buôn súng, không nghĩ gì đến quyền lợi chung của Tập đoàn Tư Bản Lớn cũng như Nhỏ; thế nên đã xảy ra vụ tai-tiếng Burlington, về tiết lộ danh tính điệp-viên Valerie Plame, do cựu phát ngôn viên chính phủ, Ông Ari-Fleischer khai trước toà rằng chính ông chánh văn phòng Libby cũa ông cuu Phó TT Cheney tiết lộ tên tuổi điệp viên nầy cho ông ngày 7 tháng 7, 2.003. Coi như sự nghiệp chính trị của Nhóm Skull and Bones nầy sẽ bị nhiều rối rắm sau nầy và vĩnh viễn lùi vào bóng tối; Và dữ kiện trên như một bằng chứng ngày tàn của Skull and Bones! Thế nên nhân vật Jeb Bush quá mạnh mà phải nhường cho Donald Trump cùng Hillary phải rớt đài..
Tôi mãnh liệt tin tưởng rằng: “Nước Mỹ sẽ xuất hiện những nhân tài kiệt xuất phát minh ra những tài nguyên bất tận thay thế xăng dầu bằng nguồn Nước, sức Gió thiên nhiên, Mặt trời ánh sáng của Thượng đế và Khí methanol!” Rồi đây các nước tồn trữ vũ khí nguyên tử là cái gai khó ưa của nhân loại, phải bảo vệ môi trường là chính THIÊN TAI là mối thảm hại kinh khủng hơn "nhân tai" ... nên nhớ !?!?!?
Trung Quốc đã chính thức lên tiếng phản đối kế hoạch tập trận chung Hàn Mỹ Việt vừa qua. Người phát ngôn cho Bộ Ngoại giao Trung Quốc, ông Tần Cương, nói "các bên cần bình tĩnh, kiềm chế, không gây căng thẳng, không làm tổn hại đến lợi ích an ninh của các quốc gia trong khu vực" Trong khi đó, tờ Quang Minh Nhật báo của Trung Quốc đăng bài của tác giả Tôn Nhất Sơn phân tích về những việc nước này cần làm khi Hoa Kỳ mang hàng không mẫu hạm tham gia tập trận ở Hoàng Hải. Bài báo viết thông qua cuộc tập trận này, Mỹ chứng tỏ nhiều dụng ý. Đầu tiên là gây áp lực lên Trung Quốc. Thứ hai là ngăn chặn sự phát triển lớn mạnh của Trung Quốc, Mỹ tin rằng nếu có chiến tranh với Trung Quốc lúc này thì Mỹ sẽ thắng; Thứ ba, nếu xảy ra chiến tranh giữa hai bên, thì Mỹ sẽ không phải trả nợ Trung Quốc nữa XÙ NỢ. Nhưng thứ tư, Mỹ cho rằng Trung Quốc sẽ chẳng ḍại gì mà gây chiến với Mỹ vì khoản nợ khổng lồ của Mỹ với Trung Quốc giống như "gót chân Achilles" của Trung Quốc vậy (chưa chắc đâu, đừng chủ quan). Tác giả Tôn Nhất Sơn phân tích rằng trong tình hình khủng hoảng tài chính hiện tại, Hoa Kỳ đang rất cần nước ngoài gánh nợ và do vậy, đang gây áp lực lên các nước nhất là Trung Quốc để nước này "mua" các khoản nợ khổng lồ của chính phủ Mỹ. Cuộc tập trận sắp tới cũng là một dạng áp lực quân sự đối với TQ; Bài báo cũng viết rằng Hoa Kỳ tin tưởng sẽ thắng nếu có chiến tranh với Trung Quốc vì công nghệ tin-học của Mỹ phát triển nhất thế giới và Mỹ có thể vô hiệu hóa hệ thống chỉ huy điện tử của Trung Quốc trong vòng một tiếng đồng hồ. Thêm nữa, quân đội Trung Quốc còn yếu tính chiến đấu, mà quân đội VN là lực lượng tổng trừ bị Rapid Deployment Force cho Lực lượng Phản ứng nhanh của Mỹ nếu Mỹ muốn, Mỹ cho rằng bây giờ là thời điểm lý tưởng để gây chiến với Trung Quốc. Ông Tôn Nhất Sơn cho rằng vì những lý do như vậy mà Hoa Kỳ quyết định tập trận tại Hoàng Hải nhưng đó là một quyết định sai lầm? Người viết không cho là sai lầm mà là ngòi nổ đầu tiên kích hoả trong một kho đạn khổng lồ biến thành xác pháo đã có thiết kế tỉ-mỉ, nếu TQ không cúi đầu nhượng bộ! Dĩ nhiên tôi chắc chắn TQ sẽ nhượng bộ vì không muốn tự sát! Đó là lý do tại sao TCB qua Phi để biến thành nơi an toàn cho phần quý tộc Tàu chạy trốn qua VN + Phi khi có chiến tranh vì Mỹ không dám chơi nguyên tử vào VN và Phi.
Mỹ hoàn toàn chủ động: Bài trên Quang Minh Nhật báo viết cần phải hiểu rằng gần như toàn bộ các vấn đề mà Trung Quốc đang phải giải quyết đều nảy sinh từ trò chơi xấu của Mỹ (đúng vậy, vì Mỹ đã có mưu đồ từ lâu trong thế chiến lược Eurasia-1) Các vấn đề như Đài Loan, Tây Tạng, Tân Cương, Ấn Độ, Việt Nam, Biển Đông, Trung Á và Pháp Luân Công, bộ tộc Tây Hồi… dĩ nhiên ai cũng biết trò chơi xấu là truyền thống đặc thù của Mỹ mà lị; Thế nên chơi với Ma thì mặc áo "Skull & Bones" !!! Vì thế, đương đầu với Mỹ cũng là giải quyết tận gốc các vấn đề trên, Tôi nghĩ, Trung Quốc trước hết cần tự hoàn thiện, sau đó quay sang trấn áp ảnh hưởng của Hoa Kỳ. Cách thức nhanh chóng và đơn giản nhất là tấn công trực diện. "Trong quá khứ nếu ai nói thế này thì chắc bị coi là điên rồ. Nhưng ngày nay, đây là điều hoàn toàn thực tế" vì TQ chỉ cần 3 người quyền lực là có thế tấn công chớp nhoáng và bí mật vô cùng, trong khi Hoa Kỳ cần phải có lệnh họp hành của Quốc Hội.
Trong khi Hoa Kỳ trỗi dậy nhờ một loạt họp hành thiết kế tỉ mỉ, như các cuộc chiến tranh, từ chiến tranh với Tây Ban Nha, tới Thế chiến I, rồi Thế chiến II, tất cả đều có liên quan trực tiếp tới sự lớn mạnh c̉ả nước Mỹ. Thế nhưng người viết cho rằng cũng có những cuộc chiến tranh khiến Mỹ "thân bại danh liệt" như chiến tranh Triều Tiên, cuộc chiến Việt Nam, Iraq và Afganistan? Nhưng chiến hửu có hiểu nổi thua Chiến Thuật Thắng Chiến Lược như Trận Ấp Bắc và lớn hơn là tại VN = "Đánh Cho Mỹ Cút Ngụy Nhào" đẻ thắng LX rồi TQ sau nầy !!!!
Tôi cho rằng phần nhiều người Việt không biết gì cả: Cuộc chiến Triều Tiên, Việt Nam, và trước đó là Ðức trong ống kính của chiến lược gia George Kennan, chia 2 quốc gia để kéo dài chiến tranh bằng mục tiêu để thủ lợi giữa ba thằng cường quốc Mỹ, LX, và TQ. Còn cuộc chiến VN và Iraq giống nhau ở cái chỗ “Tàn phá để xây dựng” theo học thuyết kinh tế gia người Anh Malthus.
Họ cho rằng xung đột vũ trang với Trung Quốc ở Hoàng Hải hay Biển Đông sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất của nước Mỹ? Tôi không nghĩ như vậy mà là yêu cầu lợi nhuận Ameica-First; kể từ sau Chiến tranh thế giới lần thứ hai, chỉ có cuộc chiến vùng Vịnh lần thứ nhất năm 1991 là mang lại lợi ích cho Hoa Kỳ? Lợi ích như thế nào!? Theo tôi nghĩ thì lợi ích có khác theo ý nghĩ khách quan. Tôi giải nghĩa: nếu quân đội Mỹ đánh thẳng vào Baghdad sẽ không hoàn thành được học thuyết Malthus, vì không có sự thanh toán câm thù đẫm máu giữa người Shite và Sunny có nghĩa không có sự tàn phá vào cuộc chiến Iraq sau cùng, nó cũng giống như chiến dịch Phượng Hoàng tại VN để kéo dài căm thù giữa ngưới quốc gia và MTGPMN, cho nên không thể hàn gắn nếu như miền nam và MTGP vào mật khu chống lại quân BV sau 1975 thì chưa biết việc gì sẽ xảy ra, nhưng lại làm bể kế hoạch chiến lược toàn cầu của Mỹ, ngay đến Hà Nội xin đầu hàng vô điều kiện sau 11 ngày đêm oanh tạc, mà Mỹ buộc không được, không được! phải chiến-thắng trận Ðiện Biên Phủ trên không với VNCH cũng như thắng trận Ðiện Biên Phủ dưới đất đối với Pháp theo chiến lược gia George Kennan thiết kế. Vì trong thuyết âm mưu xem csVN như những đứa bé bị chặt chưn chặt tay đễ đi ăn mày nơi các chợ tối mang tiền vể nạp cho Cái Bang Trưởng có tên là Magnitsky
Trong khi đó, cuộc khủng hoảng kinh tế-tài chính ở nước Mỹ này tuy đã khá hơn nhưng chưa phải đã chấm dứt. Có ý kiến cho rằng ngành ô tô có phục hồi đôi chút là vì "chơi bẩn" với tập đoàn Toyota của Nhật Bản và những rắc rối gần đây với tập đoàn BP của Anh về vụ tràn dầu cũng là để giúp các tập đoàn dầu khí Mỹ; Thế cho nên, Mỹ sẽ không dám chiến tranh với Trung Quốc vì ngay cả trong trường hợp chiến thắng, Mỹ sẽ "mất máu nặng" (Hãy chờ xem… đây là nằm trong dự mưu của Mỹ). Bài trên Quang Minh Nhật báo nói nếu thực muốn đánh nhau với Trung Quốc, thì cuộc chiến này sẽ là dấu chấm hết cho quyền lực của Hoa Kỳ (Tác giả nói ngược rồi) "Xung đột vũ trang với Trung Quốc ở Hoàng Hải hay Biển Đông sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất của nước Mỹ." (Vụ đắm tàu Cheonan và tàu lạ tấn công tàu TQ là nằm trong dự mưu của CIA) Nếu như Mỹ đụng độ với Trung Quốc, thì đồng Mỹ kim sẽ mất vị thế thống lĩnh trong thanh toán thương mại quốc tế vì nhiều quốc gia sẽ cho rằng Mỹ sẽ phá sản nếu thua trận. Nhưng làm sao Mỹ thua mà tính.
Nhưng nếu Mỹ thắng thì sao? Tác giả Tôn phải hiểu rằng làm sao Mỹ thua TQ "Đối thủ của Mỹ là Trung Quốc, chứ không phải một quốc gia nào khác, Mỹ đã không thể đối phó với Iraq và Afghanistan, thì cơ hội với Trung Quốc là bao nhiêu" Báo nầy lại lầm to nữa
"Ban lãnh đạo của Hoa Kỳ đang hành xử như những kẻ điên dại, nhưng chúng ta không sợ những kẻ điên dại đó." Không điên đâu, đây là kế hoạch thiết kế cho 100 năm Eurasia-1 (1920-2020) có từ lâu nên phải hy sinh cách chức tướng Mac Arthur, Westmoreland, ám sát Kennedy, không cho Johnson tái ứng cử kỳ-2, lấy cái ghế quyền lực của TT Nixon bằng Watergate, không cho phép Hà Nội được đầu hàng… Bài báo đặt câu hỏi: "Khi mà Mỹ có trong tay bom hạt nhân và Trung Quốc không có, chúng ta đã chẳng sợ gì Mỹ, tại sao bây giờ chúng ta lại phải sợ?" Tôi nghĩ tác-giả Tôn nầy điên chớ không phải Mỹ. Hoa Kỳ muốn TQ vào LHQ để chấp hành luật pháp thế giới, (lấy cái bẩy Hoàng Sa 1974 là cái lưởi câu con cá mập tưởng bở sau khi Mỹ giúp Khoa học kỷ thuạt cho TQ tìm thấy mỏ dầu ở HS đẻ lòng tham dầu khí vừa nhiều vừa tiẹn lợi mà dính cháu cái lưởi cau to tổ bố khó zuột lắm) chấm dứt xài luật rừng, bây giờ vào LHQ rồi mà xài luật rừng là tự sát cho đáng kiếp cái mộng bá quyền.
Trung Quốc cần phải phản ứng: Tác giả Tôn Nhất Sơn cho rằng trong trường hợp Hoa Kỳ mang hàng không mẫu hạm tới Hoàng Hải để tập trận thì "chúng ta phải đánh chìm hàng không mẫu hạm đó!” (Dám không) Tác-giả Tôn cho rằng: "Đây là cơ hội Trời cho." (Thì làm thử đi rồi biết) Thời gian gần đây Trung Quốc đang nâng cao năng lực hải quân – Bài báo phân tích đây là lúc có thể đánh cho Hoa Kỳ một đòn chí mạng "Vấn đề của chúng ta hiện nay là chúng ta là chủ nợ lớn của Mỹ và có thể chúng ta sẽ không đòi được nợ nếu chiến tranh xảy ra" "Thế nhưng món nợ đó thật ra cũng chỉ như bánh vẽ, chúng ta không bán được và cũng không trao đổi được" Ông Tôn nói tuy nhiên, chiến tranh nổ ra sẽ là lúc Hoa Kỳ mất hết uy tín và phá sản. (Nhưng tác giả làm sao hiểu nổi, trong bản-đồ chiến lược toàn cầu là chia Trung Quốc y chang như Liên Xô trong đó có Ấn Ðộ nữa. Trong sách lược Eurasia-2 (2020-2120) VVSS sẽ biến Ấn sẽ tự nguyện chia Ấn ra nhiều tiểu quốc để thế giới không còn nước nào có trên 400 triệu dân. Rồi đây không có nước nào nhiều dân số bằng Mỹ theo định-lý xác-quyết bản chất: “Nước Mỹ tuy sanh sau đẻ muộn nhưng một phần trăm tinh hoa của các nước trên thế giới đều kết hợp nơi đây tạo thành nước Hiệp Chũng Quốc để lãnh đạo thế giới!” (Siêu chiến lược gia William Averell Harriman (1891-1986)
Theo nhận xét “Hãy tưởng tượng đẹp biết bao khả năng Đài Loan trở về với Đại lục, rồi các vấn đề khác như Nhân dân tệ, Dalai Lama, Pháp Luân Công và Tân Cương, sắc tộc Uighur sẽ được giải quyết”. Hơn thế nữa, chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về Mỹ vì theo thiên cơ phối hợp với long mạch (biện pháp Hoa Kỳ phải manageable powerless with the loss of Fengshui powers) đây cũng là lúc thuận lợi để tiến hành cải cách sâu rộng, đổi mới Trung Quốc" Nhưng ngược lại người viết cho rằng: “không cần cảnh báo đối với hàng không mẫu hạm của Mỹ mà nên xông lên tiêu diệt chúng ... dám không? Chúng ta sẽ kiên quyết tiêu diệt bất cứ kẻ nào dám xâm lăng bờ cõi của chúng ta" (thử làm là biết hậu quả tức thời) Mỹ phản ứng điều động tàu ngầm để đồng loạt phối hợp tấn công? Hiện diện chưa từng chứng kiến trong lịch sữ của loạt tàu ngầm Mỹ: Tin cho hay, trong một diễn biến ít ai biết tới, ngay trước khi Trung Quốc loan báo tập trận tại Đông Hải (30/06-05/07) Mỹ đã ngầm ra lệnh điều ba tàu lặn tới các cảng ở châu Á-Thái Bình Dương. Tờ Bưu điện Hoa Nam Buổi sáng (South China Morning Post) xuất bản tại Hong Kong nói hôm thứ Hai 28/06/2010, Vào giai đoạn Hồi Mả Thương "Roll back" (2010-2020) ba tàu ngầm thuộc loại lớn nhất trong Hạm đội 7 của Mỹ được điều động trong màn thị uy "chưa từng thấy kể từ cuối Chiến tranh lạnh" Đó là các tàu USS Michigan, được điều tới Pusan, Hàn Quốc; tàu USS Ohio tới Vịnh Subic của Philippines; và tàu USS Florida tới Diego Garcia trong Ấn Độ Dương. Việc điều động này được nhận xét là chỉ dấu cho thấy sự leo thang trong hoạt động dưới đáy biển ở Đông Á. Báo Hong Kong cho hay ba tàu ngầm hạng Ohio này vừa được nâng cấp từ sử dụng hỏa tiễn mang đầu đạn hạt nhân chuyển sang dùng các vũ khí tối tân bí mật nhứt, hơn như thiết bị do thám hiện đại và số lượng lớn tên lửa Tomahawk chuyên tấn công các mục tiêu trên mặt đất. Tổng số tên lửa mà ba tàu này mang trên mình lên tới 462 chiếc Tomahawk. Một quan chức quốc phòng hoạt động lâu năm ở Á châu được trích lời nói đây là lượng hỏa lực vô cùng lớn. Quan chức giấu tên này nói: "Đây là dấu hiệu nữa cho thấy Hoa Kỳ đang kiên quyết duy trì vị thế thống lĩnh về quân sự ở châu Á. Làm động tác này lộ liễu như vậy, Mỹ muốn chuyển thông điệp cho Bắc Kinh và các nước khác, kể cả đồng minh lẫn không đồng minh là "Mỹ quyết tâm trở lại Thái Bình Dương bằng mọi giá theo đúng trên trục lộ đố roll-back/Eurasia-1, nếu TQ làm ẩu là trúng kế 1941 như Nhựt Bản bị Mỹ chận nguồn tiếp tế nhiên liệu nên Nhựt Bản buộc phải lâm chiến để Mỹ tiêu diệt mầm mống quân phiệt. Now your turn TQ! Dám không, Mỹ trực tiếp thách thức!
KQ: TRUONG VAN VINH

Wednesday, August 3, 2016

Chuẩn bị kết thúc Âu-Á-Sự-1 (1920-2020)

Tuesday, July 26, 2016

Kết thúc màn diển phụ về VN/Eurasia-1